Hoàng hậu nàng dám trốn trẫm sao

Vẻ hào nhoáng đẳng cấp và sang trọng là thiết bị mà các người luôn ao ước, nhưng chính vì sự trưởng thành trong khó khăn mới đích thực làm người ta ngưỡng mộ.

Bạn đang xem: Hoàng hậu nàng dám trốn trẫm sao

Francis Bacon


*

*
Xem hướng dẫn
Link download:
*
ePub
*
Mobi/PRC A4A5A6 - xem tin tức ebook
âm Phi Nhạn nghe mà tức tối, nàng ta từ khi nhập cung lần đàu tiên đã yêu thương Yến Thiên Sở ngay lập tức từ cái nhìn đầu tiên. Y vừa đánh trận trở về, trên người mặt áo giáp tay cầm thương, máu đỏ nhuộm phai màu tóc. Vẻ hùng dũng khí thế bất phàm, tuy nàng ta chỉ vừa 12 tuổi tuy nhiên đã vì y mà biết yêu thương. Nàng ta vì y mà học tất cả mọi thứ, các chiến lược đánh trận, dùng binh điều tướng, học cả bói toán xem sao..v...v..Mong sẽ trở yêu cầu hoàn hảo hơn trong mắt y, đã chờ đợi tận 10 năm nay y lại lấy một đứa bé gái ko rõ lai lịch về đòi phong làm hoàng hậu làm sao nàng ta chấp nhận được. Y tức giận bỏ mặt nàng ta rời khỏi yến tiệc, dưới bầu trời này tuy ánh trăng soi rõ mọi thứ nhưng cũng chỉ là bóng dáng của y hiện hữu vào mắt Lâm Phi Nhạn. Bóng lưng lãnh đạm ấy chưa từng luân phiên lại một lần! Tiếu Ân Ly ngồi xuống giường, tuy là đã mệt mỏi dẫu vậy gương mặt chưa từng lộ ra bất kì cam xúc nào. Nàng tựa nhẹ người vào thành giường khép hờ đôi mắt lại. Chuyện này thật không biết sẽ đi tới đâu. Bỗng nàng nghe có tiếng mở cửa sau đó đóng lại, coi ra là y đã về. Yến Thiên Sở ôn như nhìn nàng:
-Nếu nàng mệt vậy sao ko nghỉ ngơi sớm một chút!
-Ta nghĩ đến chuyện của Cơ Viên Phàm._đôi mắt của nàng vẫn ko mở ra nhìn y
-Hắn đến phía trên cũng là chuyện sớm muộn!
-Nhưng cũng là có ta làm cớ để khởi binh._nàng lúc này mới ngồi lên, đôi mắt tựa như bất lực nhìn y_Đúng không?
-Ta sẽ ko để hắn cướp nàng rời khỏi ta, dù là hi sinh mọi thứ, mất đi tất cả, chỉ cần nàng vẫn ở mặt ta thì đến dù đảo lộn cả thiên hạ này ta cũng sẽ làm!
-Là ta chỉ định học múa từ chỗ yên ổn Yên, không ngờ lại bị gọi là hồng nhan họa thủy, còn làm ọi thứ ko bình yên ổn nhứ trước, nếu chàng vì ta làm vậy thật quá ích kỷ.
Y lúc này thật chỉ có thể yên ổn lặng, nếu còn nói nữa nhất định sẽ ko tốt. Nhìn nàng ngủ thiếp đi bên trên giường thật dịu dàng, mọi tâm tư tình cảm đều trút bỏ, y muốn luôn nhìn thấy nàng như vậy. Lúc này y mới phát hiện, lúc nào cũng là nàng ngủ thiếp đi vào lòng y. Yến Thiên Sở, y ko hề biết là từ thọ nàng vốn đã coi y là bến đỗ của mình, là chỗ tựa vững chãi an toàn đến nỗi nàng có thể bỏ đi lòng đề phòng mà ngủ thiếp đi. Sau tối ca vũ thâu hoan đó, lại là ngày mà cả kinh thành đều phải xuất quân đánh giặc. Cứ 100 năm, Yến Thiên Sở và Cơ Viên Phàm phải tái đấu, lần nào cũng ngang tài ngang sức, bất phân cao thấp. Lần đầy nhìn Cơ Viên Phàm ngồi trên bạch mã uy phong ngạo nghễ cứ như đã nắm chắc chiến thắng vào tay làm y không khỏi lo lắng. Đứng từ Lai Đề thành( một thành nhỏ ở sát biên giới của Xích Diệm quốc) y ôm nàng bên cạnh nhìn Cơ Viên Phàm từ xa:
Mọi người tầm thường quanh ngơ ngát nhìn nhau, là thế ngoại cao nhân nào đủ sức khiến đến đường đường một đương kim thánh thượng đích thân kéo quân đến đón về như vậy? Yến Thiên Sở ngạo mạn nhìn hắn:
-Ô! Là cô nương nào khuynh thành đến nỗi đó, xuất xắc là một nam giới nhân xinh đẹp vậy, đừng bảo là ngươi bị đoạn phích ( bị gay đó) ha ha ha ha!!!
Nhưng săc mặt của Cơ Viên Phàm vẫn không đổi, hắn vẫn cười nửa miệng đầy mị hoặc, sắc đó lại ban ột phái mạnh nhân thật quá lãng phí_nàng thầm tiếc rẻ.

Xem thêm: Rắn Mối Có Nguy Hiểm Không, Kỹ Thuật Nuôi, Rắn Mối Là Con Gì


-Nếu ta bị đoạn phích thì ngươi cũng vậy, vì người ta muốn gửi về chính là người mà ngươi đã ôm trong lòng đó, ngươi có giỏi thì nói mình vẫn ôm phái mạnh nhân!
Nàng cười khổ với 2 kẻ này, cứ thích trêu chọc nhau vậy sao. Hắc tuyến của Yến Thiên Sở đã đen còn rộng ma khí sau sống lưng y, biểu tình bên trên mặt cũng gắng đổi hẳn:
-Nhưng nếu ta nhớ không nhầm, người đều tiên nàng yêu và...dâng hiến bản thân là ta, và nàng đã được ta sắc phong là hoàng hậu trước đó rồi!
Uy! Tiếng bàn tán xì xào bắt đầu vang lên. Họ đã bắt đều dùng con mắt khác nhìn nàng. Tiếu Ân Ly ko muốn làm nhỏ rùa rụt cổ, thoát khỏi vòng tay ấm áp của y nàng cưng cửng nghị bước lên phía trước. Đôi mắt băng lãnh nhìn thẳng vào y, giọng nói không chút lưu tình:
-Ta vẫn là câu nói cũ, người làm vậy là để mang đến ai xem! Thiên hạ này đều biết ta là một Hoa phi thất sủng, là hoàng hậu sau này của Chu dừng quốc. Nhìn mặt ngoài, người chuyển quân đến đây là lẽ thường tình..nhưng..nghĩ lại thì không đúng. Ta đã ở trên đây được 2 tháng, từ Chu ngưng đến Xích Diệm chỉ mất 1 ngày 1 tối đi đường, dù là quân sĩ kéo đến cũng nhiều nhất là nửa tháng.
Nàng cười, vẫn là cách cười hữu lễ đó, tuy thế từ cách quan sát của y, nàng ở phía trên có vẻ sống khá tốt. Thân người nhỏ nhắn thả, domain authority không đen đi mà dần trắng mịn, gương mặt đầy khí sắc. Nay còn ôm Yến Thiên Sở thân mặt như vậy, xem ra đã phải lòng y. Hắn cũng không buồn thân thương vẫn giả vờ hỏi nàng:
-Ta ko về, dù sao ta cũng là nữ tử chắc không tĩnh câu quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy nã chứ?
Trên đôi môi hắn nở nụ cười tà mị, nàng thoáng chốc thấy nghi ngờ thì từ sau lưng y một người đàn ông, coi ra đã ngoài tứ tuần ( ngoài 40 tuổi), thân mặt giáp sắt, dẫu vậy trên người vẫn vương vãi mùi vị phong trần khói bụi:
-Tiếu Dạ tướng quân, coi ra chuyện này phải đích thân người giải quyết coi ra sẽ ổ thỏa hơn ta!
Thì ra người đó là phụ thân của Tiếu Ân Ly kiếp trước, nàng bây giờ thật sự rất bối rối không biết giải quyết thế nào mới phải:
-Đứa nhỏ gái bất hiếu này, ngươi là một tiểu hốn đãn mà, thân là người của Chu ngưng quốc lại làm hoàng hậu của Xích Diệm quốc, gươi có xem ta là phụ thân của ngươi không?!!
-Phụ thân, người hãy nghĩ coi những ngày tháng trong cung con sống ko bằng chết, một quý phi thất sủng, ngay lập tức cả cung nữ cũng coi thường con. Suốt bố năm nay, sống trong phẫn uất, bị những kẻ thấp hèn rộng mình coi thường người có biết con đã nhức khổ thế nào không? Ngày đó nhỏ tự sát ko thành cũng là thiên ý, khoảnh khắc nhỏ sống lại đã ko còn thuộc về ai nữa rồi, con là Tiếu Ân Ly sống vì bản thân, con sẽ không vì danh vọng hay địa vị gì cả!!!
-Đò hôn đãn nhà ngươi, hoàng thượng vì ngươi mà đến tận đây ngươi lại có thể nói ra cơ mà lời như vậy sao?
Nàng muốn mắng, mắng chết lão đầu dại dột ngốc này:
-Nữ nhi có quyết định của mình, phụ thân người đừng thân yêu đến!
-NÀng thật không thân thiện phụ thân của mình?_hắn đương hỏi lại.
-Nếu phụ thân không chấp thuận ý kiến của ta, ta cũng không chấp thuận ý kiến của người!
Tiếu Ân Ly xoay người vừa đu được 2 bước bỗng nghe có tiếng đao đâm vào người, sau đó là tiếng rên trầm của nam giới nhân, nhìn mọi ngừi ai cũng hốt hoảng nàng xoay đầu nhìn lại. Thật là ko thể tin nổi, hắn có thể làm như vậy ư? Một đao của hắn đâm thẳng vào sườn lưng của Tiếu Dạ, ông ta chỉ có thể chết ko nhắm mắt, không biết ai là kẻ đã giết mình. Nàng há hốc miệng mà nhìn:
Tiếu Ân Ly, nàng khá hốt hoảng một chút sau đó lại lãnh đạm như cũ, hắn vô nghĩa vậy đừng trách nàng vô tình. Nàng không lưu lại luyến gì nữa con quay về mặt cạnh y, thỏ thẻ: