50 Sắc Thái

Chưa từng có ai ảnh hưởng tác động mang lại tôi mạnh mẽ như thế cùng tôi không hiểu biết tại sao.

Bạn đang xem: 50 sắc thái

Có buộc phải bởi cái nhìn? vẻ định kỳ lãm? Sự nhiều có? Hay quyền lực? Tôi thiết yếu hiểu nổi đều làm phản ứng vô lý của bản thân.Cmùi hương 2Tlặng tôi vẫn đập thình thịch. Thang sản phẩm vừa dừng lại, cửa nhà trượt msống, tôi lao ra luýnh quýnh vấp váp đề xuất chân, may mà lại không ngã xoài xuống sàn sa thạch. Tôi phóng trực tiếp ra cửa nhà kính rộng mngơi nghỉ và bất ngờ đột ngột thấy mình nhỏng tung chảy trong bẳu không khí mát lành, êm dịu, đẫm hơi nước của Seattle. Tôi ngước mặt đón lấy cơn mưa đuối lành rồi nhắm đôi mắt lại, hít thật sâu khoảng không gian xanh ngắt, thế rước lại sự thăng bằng.Chưa từng bao gồm ai tác động cho tôi mạnh mẽ điều đó và tôi không hiểu biết nhiều vì sao. Có đề xuất vì chưng loại nhìn? vẻ định kỳ lãm? Sự giàu có? Hay quyền lực? Tôi thiết yếu phát âm nổi mọi phản nghịch ứng vô lý của chính bản thân mình. Tôi thnghỉ ngơi hắt ra. Tất cả các điều này còn có chũm là gì chứ? Tôi tựa lưng vào trụ thnghiền của tòa án nhân dân nhà mất một cơ hội, thu không còn công sức của con người để trấn tĩnh bản thân cùng mang lại sự triệu tập. Tôi lắc đầu. Mình vừa trải qua cthị trấn gì đây? Tyên tôi dần đập bất biến quay lại. lúc Cảm Xúc vẫn có thể thsinh hoạt các, tôi tiến mang lại vị trí đậu xe pháo.TÔI CHẠY CHẦM CHẬM rời khỏi thành phổ, cuộc vấn đáp ban nãy cđọng lẩn quẩn hiển hiện nay vào đầu, tôi thấy mình thiệt ncội nghếch. Ắt là tôi vẫn phản nghịch ứng thái quá vày tưởng tượng. Đồng ý là hoàn toàn có thể anh ta si mê, tự tín,đầy oai quyền cùng cực kỳ ưng ý về bản thân, tuy nhiên còn mặt khác, ánh ta sang chảnh, chưa tính cái kiểu cư xử tuyệt đối toát ra vẻ chăm quyền cùng lạnh nhạt làm thế nào. Chính xác, cả nghĩa Black lẫn nghĩa trơn. Bất giác, một cơn ớn lạnh chạy dọc sinh sống sườn lưng. Có lẽ anh ta kiêu sa nhưng anh ta gồm quyền kiêu kỳ nhưng mà - sinh sống trung bình tuổi ẩy, anh ta tuyệt vời và hoàn hảo nhất thừa đỗi. Đúng là anh ta vô cùng thiếu thốn kiên trì cùng với những người yếu nạm rộng tuy thế tại sao lại yêu cầu kiên nhẫn cơ chứ? Tôi càng cố gắng tức vị Kate đang không gửi cho khách hàng nắm tắt lý lịch.Trong Lúc đổ xuống đường Liên bang số 5, trung khu trí tôi vẫn liên tiếp lang thang, lòng đầy ắp đầy đủ dấu hỏi, sao ai đó lại rất có thể thành công mang đến chũm. đa phần câu vấn đáp của anh ý ta đầy ý niệm - như thể anh ta có cả một ttách bí hiểm. Mấy thắc mắc của Kate nữa - hừ! Việc nhấn con nuôi và vụ đồng tính. Tôi lạnhbạn, thiết yếu tin là mình lại hỏi như vậy. Đất ơi, nứt ra giùm đi, tôi chui xuống trốn mang lại rồi. Sau này, cứ đọng mỗi lần nghĩ đến mấy câu hỏi kia, tôi lại rúm tín đồ vày hổ thẹn. Katherine Kavanagh tách tiệt!Tôi liếc sang trọng đồng hồ thời trang tốc độ, không bao giờ tôi lái xe an toàn cho cố gắng. Tôi biết ấy bởi vì trong thâm tâm tưởng tôi vẫn còn đó một đôi mắt xám chú ý chăm chú, giọng nói uy quyền bảo tôi tài xế cảnh giác. Tôi lắc đầu, hình như Grey cần gấp rất nhiều lần tuổi thật của anh ý ta.Quên đi, Amãng cầu, tôi cáu kỉnh với bản thân. Sau rốt, tôi từ bỏ tóm lại rằng đó là một kinh nghiệm thú vị vào đời nhưng tôi không thích nó tái diễn nữa. Bỏ nó lợi phía trên thôi. Tôi không khi nào ước ao chạm chán anh ta đợt nữa. Tôi trường đoản cú tán ttận hưởng tôi đã nảy ra quyết định này. Tôi msống nhạc với căn vặn lớn âm thanh, ngồi sâu vào ghế, nhịp theo giờ trống điệu rochồng indie và đpạ thẳng chân ga. Lúc lao ra đường Liên bang số 5, tôi nhận thấy dòng xe cộ đã lướt vun vút quả thật tôi ao ước.Chúng tôi sinh sống vào một quần thể nhỏ tuổi gồm nhiều kân hận nhà đầy đủ mẫu mã gần khu vực ký túc xá WSU Vancouver. Bố người mẹ Kate mua cho cô ấy một địa điểm trong khu vực này cùng tôi cực kỳ may, hàng tháng chỉ bắt buộc trả một số tiền thuê bên thay mặt. Suốt tứ năm như vậy. Khi xe ngừng tại kho bãi đỗ, tôi đân oán vững chắc Kate cứng đầu vẫn chờ đón một bản tế bào atr tường tận từng cụ thể. Ờ tối thiểu tất cả phần ghi âm đến Kate. Tôi hi vọng không hẳn đề cập tinh tế với cô nữ giới hầu như gì đang xảy ra.“Amãng cầu, cậu về rồi!”Kate ngồi trong phòng khách, thân một gò sách, rõ ràng là đnag ôn thi. Cô ấy vẫn bận cỗ pyjamabằng dạ hồng in phần lớn bé thỏ đẹp đẽ thân thuộc mỗi lúc bé các hình trạng lúc rơi vào tình thế rủi ro tâm lý. Kate lao mang đến cùng ôm chầm rước tôi.“Tớ lo thừa. Tớ mong mỏi cậu về mau chóng rộng tê.”“À, tốn những thời hạn mà lại hiệu quả” Tôi vẫy vẫy chieeucs đồ vật ghi âm trước phương diện Kate.“Amãng cầu, cảm ơn cậu vô cùng với rất nhiều. Tớ lại nợ cậu. Cthị xã thế nào hả? Trông anh ta vắt nào?” Ôi ko, ban đầu rồi, cơn hiếu kỳ với thương hiệu Katherine Kavanagh.Tôi chật vật dụng trả lời câu hỏi của Kate. Tôi có thể nói gì đây?“Dù sao gần như cthị trấn cũng đã ngừng, tớ chẳng muốn gặp gỡ lại anh ta. Anh ta, nói sao rò rỉ, có vẻ như nguy khốn sao đó.” Tôi khẽ rụt cổ. “Anh ta cso vẻ tập trung, khá thâm thúy với ttốt nữa. Cực trẻ nhé”Kate ngờ ngạc nhìn tôi. Tôi khẽ cau mi.“Bực cậu lắm. Sao không chuyển tớ tiểu truyện hả? Anh ta con quay tớ nlỗi một nhỏ ngốc không Chịu phát âm báo cáo cơ bản về đối tượng phỏng vấn ấy.”Kate bụm mồm. “Thôi bị tiêu diệt, Ana, xin lỗi cậu, vậy mà lại tớ không cho là ra.”Tôi vùng vằng.“Anh ta lịch sự, hiệ tượng, dường như câu nệ- cứ đọng như tín đồ sinh sống nghỉ ngơi thời trước ấy. Cách rỉ tai cũng chẳng giống tín đồ hai mươi mấy. Rốt cuộc anh ta từng nào tuổi?”“Hai mươi bảy, từ trần,Ana, tớ xin lỗi. Đúng ra đề xuất nói mang lại cậu biết nhưng tớ đang bé mà. Tớ nghe ghi âm rồi viết bài xích ngay lập tức trên đây.”“Trông cậu đỡ rồi đó. Đã nạp năng lượng súp chưa?” Tôi hỏi để thay đổi đề bài.“Rồi, súp cậu đun nấu dịp nào cũng ngon. Tớ thấy khỏe mạnh hơn nhiều”. Kate mỉm mỉm cười chú ý tôi cảm kích. Tôi liếc đôi mắt xem đồng hồ thời trang.“Tớ nên đi đây Kate. Tớ còn 1 ca ở Clayton nữa”“Coi chừng kiệt sức đấy Amãng cầu.”“Không sao. Gặp cậu sau nhé.”Tôi đã có tác dụng nghỉ ngơi Clayton từ thời gian ban đầu mang đến học nghỉ ngơi WSU. Clayton là nhà hàng độc lập lớn số 1 Porl&, cung cấp các trang thiết bị cùng quy định gia dụng. Nhờ tứ năm có tác dụng nghỉ ngơi đấy, tôi biết được chút xíu về phần lớn các món được bày bán sinh sống đây- mặ mặc dù bi lụy cười cợt là tôi rất tệ khâu khéo tay tuyệt làm cho. Mấy câu hỏi đó trong nhà đã bao gồm ba tôi lo.May là ca trực cảu tôi bắt đầu Lúc sự vắt Christian Grey vẫn gần như là nguôi ngoai. Bây tiếng bước đầu cao điểm bán hàng ngày hè, hồ hết người đều hy vọng tô điểm lại cống phẩm cần shop rất bận. Bà Clayton ngóng tôi dường như đã lo âu.“Ana. Tôi đang lo lúc này cô không tới.”“Cuộc hứa hẹn xong xuôi mau chóng rộng tôi nghĩ về. Hôm ni tôi có thể làm được vài ba giờ.”“May mà tất cả cô.”Bà nhằm gian hàng lại cho tôi xoau slàm việc và chỉ một thời điểm sau, tôi chìm ngập trong công việc.KHI TÔI VỀ ĐẾN NHÀ, Katherine đang vừa đeo tai nghe vừa gõ máy tính xách tay. Mũi Kate vẫn còn đó ửng đỏ cơ mà có vẻ như như cô con gái đang hoàn toàn say sưa trong nội dung bài viết, vẻ phương diện stress, Kate gõ keyboard nlỗi điên. Tôi mệt mỏi cùng kiệt sức sau đó 1 chuyến du ngoạn nhiều năm, một cuộc vấn đáp gay cấn cùng cơn choáng sở hữu tên Clayton. Tôi gieo mình sóng soải xuống ghế, lan man suy nghĩ về tè luận không kết thúc, về đông đảo bài xích tập dở dang chỉ bởi mắc kẹt cùng với... hắn.“Amãng cầu, cậu vấn đáp tốt đấy chứ! Tuyệt vời! Không tin nổi là cậu từ chối lời mời đi tham quan du lịch công ty. Rõ ràng là chàng trai này say mê thủ thỉ vớicậu.” Kate liếc tôi trêu ghẹo.Mặt tôi ngẫu nhiên đỏ bừng lên, nhịp tyên nghe thình thịnh. Lý vì chưa hẳn nlỗi Kate nói, chắc hẳn rằng. Chẳng qua anh ta mong mỏi tôi thấy anh ta thiệt sự là chúa ttránh của không ít sản phẩm anh ta sẽ tải. Bất giác tôi nhận thấy bản thân đang gặm môi. Tôi lo Kate phát hiện động tác kia nhưng may thừa, cô thanh nữ đã chăm chú vào bài viết.“Tớ gọi ý cậu Lúc nói anh ta hình thức. Cậu bao gồm ghi chxay gì nữa không?”“Ưm... ko.”“Thê này là giỏi rồi. Từng này là đầy đủ một bài vấn đáp tuyệt vời. Thế mà lại không có thêm mấy bức ảnh. Nghe nói anh ta đẹp mắt trai kinh hồn bạt vía phải ko, Ana?”“ừm.” Tôi tạo nên sự vẻ lãnh đạm và dường như thành công xuất sắc.
*
“Thôi nhưng Ana,” Kate tròn góc nhìn tôi. “dễ thường cậu không chuyên chú mang đến anh ta thật à?”Dại dột chưa! Tôi thấy mặt mình nóng bừng lên. Hiện nay tâng bốc Kate lên một chút, hoạ chăng có tác dụng cô cô bé xao nhãng đề bài này.“Nếu sinh sống kia, cậu vẫn thấy có nhiều đồ vật đáng chăm chú hơnanh ta.”“Thật chứ? Xem làm sao, thực tế là anh ta đã ý kiến đề nghị cậu một các bước cơ nhưng. Bị tớ đẩy mang đến cuộc chất vấn vào phút ít cuối nắm mà lại cậu có tác dụng ngon lành luôn.” Kate ngước chú ý tôi ngụ ý. Tôi vờ liếc sang khu nhà bếp.Thế, cậu nghĩ sao về anh ta?" Khổ thân, Kate tò mò và hiếu kỳ kinh điển. Làm sao để cô nữ quên cthị trấn này bây giờ? Mình bắt buộc nghĩ điều gì đó mới được - nkhô hanh nào."Anh ta là bạn từ bỏ nhà, biết kiểm soát và điều hành, sang chảnh và kiêu sa phát sợ nhưng lại cũng tương đối có sự lôi kéo. Tớ thấy được sự cuốn hút sinh hoạt anh ta" Tôi nói khôn xiết thành tâm, hy vọng Kate vẫn thôi ko kể tới cthị xã này nữa, thôi ngay lập tức cùng mãi mãi.Cậu á? Bị một chàng trai hấp dẫn á? Mới nghe thứ nhất nhé!” Kate cười khụt khịt.Tôi con quay sang có tác dụng bánh sandvvich nhằm Kate chớ lưu ý đến khuôn phương diện tôi. Một câu hỏi đột nhiên lồng lên trong đầu:“Này, sao cậu lại hỏi vê chuyện đồng tính? Tớ sợ mất vía. Hỏi chấm dứt tớ ý muốn gặm lưỡi luôn, anh ta cũng bực đấy.”“Vì bên trên mấy trang làng hội, chẳng lúc nào nghe anh ta nói đến cthị trấn hẹn hò.”“Nhưng hỏi câu đấy khó tính lắm. Khó Chịu đựng duy nhất trong cả buổi rỉ tai. Cũng may không còn nên gặp lại anh ta nữa”“Ttránh ơi, Amãng cầu, hỏi cầm cố tất cả sao đâu. Mà tớ xem ra anh ta có vẻ như xem xét cậu đấy.”“Để ý mình? Đến giờ này nhưng Kate còn chơi được.“Sandwich ko Kate?” “Có.”TỐI HÔM ĐÓ, công ty chúng tôi không nói gì thêm về Christian Grey, ko nói thêm đủ những để tôi bình phục. Khi ăn uống, tôi vẫn rất có thể ngồi nghiêm trang vào bàn, Kate viết bài còn tôi viết luận về Tess of the d"Ubervillies. Khổ thân, fan bầy bà ấy, làm việc nhầm nơi, sinc nhầm thời với nhầm thê kỷ. lúc tôi hoàn tất chia sẻ cũng đã nửa đêm với Kate đi ngủ từ tương đối lâu. Tôi về chống, mệt mỏi lả dẫu vậy chấp thuận vị vẫn hoàn tất được em từng nào bài toán cho ngày vào đầu tuần.Trên cái chóng sắt sơn trằng, tôi nằm cuộn trong tấm chăn của bà bầu, nhắm mắt lại cùng thả bản thân vào giấc mộng. Đêm ấy, tôi mơ thấy phần đa vùng tối Đen, đều mảng sàn trằng nóng bức, mờ mịt với một hai con mắt xám.SUỐT NHỮNG NGÀY NGHỈ còn lại, tôi túi bụi với việc học tập và có tác dụng thêm sinh hoạt Clayton. Kate cũng bận. Cô ấy vừa nên biên tập lại phiên bản thảo cuối của tờ báo nhằm trình tổng biên tập mới, vừa đề xuất chạy đua với kỳ thi tốt nghiệp. Đển sản phẩm công nghệ Tư, Kate dường như khỏi bé và đang chui thoát ra khỏi bộ pyjama len-hồng- rất-nhiều-thỏ. Tôi call để hỏi thăm người mẹ vẫn ở Georgia tuy thế bà cũng chỉ chúc tôi thi may mắn rồi liên tiếp nói đến câu hỏi sản xuất nến, vụ đầu tư chi tiêu mạo hiểm mới nhất của mẹ - hầu hết phi vụ có tác dụng ăn uống không chấm dứt là toàn bộ đối với bà. Thật ra, bà bầu tôi chỉ ý muốn có tác dụng gì đấy nhằm tiêu đến không còn thời gian thừa thãi nhưng bà bầu chỉ gồm sự kiên nhẫn của chú ấy cá quà. Cđọng hàng tuần bà lại thấy bao gồm nào đấy new, cuốn hút hơn. Bà khiến tôi lo ngại. Tôi chỉ mong sao bà không thế chấp ngân hàng cả nơi ở đang nghỉ ngơi mang lại phi vụ có tác dụng nạp năng lượng này. Tôi cũng ý muốn dượng Bob - ông ck bắt đầu nhưng không hề nhỏ tuổi của bà mẹ - nhận biết tôi đã mất làm việc đó buộc phải bắt buộc quan lâm cho bà nhiều hơn. Có vẻ nlỗi vị nuốm của dượng Bob bền vững hơn Ông Chồng Thứ Ba của người mẹ không hề ít.“Công vấn đề của nhỏ thì sao, Ana?”Tôi chần chừ một cơ hội khiến bà càng nóng sắng.“Tốt ạ”"Sao nắm Ana? Con sẽ gặp mặt gỡ ai à?” Oái, sao bà mẹ lại hỏi thế? Giọng bà đầy mừng cuống.“Không đâu, mẹ. Nếu tất cả, con đã nhắc người mẹ nghe đầu tiên.”"Ana nhỏ yêu, nhỏ phải ra phía bên ngoài gặp mặt gỡ người này fan kia. Con làm bà mẹ lo đấy.”“Mẹ, bé vẫn ổn định mà. Dượng Bob cố kỉnh làm sao ạ?” vẫn như phần đa lần, chiêu nói lảng luôn luôn tác dụng.Tối đó, tôi gọi điện mang đến dượng Ray, Ông Chồng Thđọng Hai của bà mẹ, bạn tôi xem như phụ vương cùng vẫn đang sở hữu họ ông.Chúng tôi rỉ tai khôn xiết nhanh khô. Thật ra, cũng rất khác một cuộc rỉ tai lắm, chỉ tất cả tôi thăm hỏi, còn ông đáp lại bằng những giờ đồng hồ ậm ừ trầm trầm. Dượng Ray ko tốt thủ thỉ. Nhưng ông còn sinh sống, vẫn xem đá bóngTrên ti-vi (nếu không, sẽ đi dạo bovvling, câu cá hoặc đóng bàn ghế). Dượng Ray là một thợ mộc tay nghề cao cùng nhờ vào ông, tôi sống sâu sắc hơn. Mọi cthị trấn ở trong phần dượng vẫn ổn.Tối sản phẩm công nghệ sáu, khi Kate cùng tôi đã bàn nhau xem nên có tác dụng gì- cả hai đứa các thèm thoát ra khỏi câu hỏi học, khỏi việc có tác dụng thêm, khỏi tờ báo sinch viên - thì chuông cửa reo. José mang đến mang theo một cnhị sâm banh.“José! Cậu mang lại đúng vào lúc quá!” Tôi ôm chầm rước cậu. “Vào nhà đã."José là cậu bạn đầu tiên tôi chạm chán khi đến WSU, dịp kia, tôi lạc lõng và đơn độc. Chúng tôi tâm đầu ý hợp cùng kết chúng ta cho đến tận hiện nay. Cả nhì không chỉ vui nhộn nhưng mà dượng Ray của tôi cùng ba của José lại còn ngơi nghỉ thuộc đơn vị Khi trong quân ngũ. Nhờ Cửa Hàng chúng tôi, nhì ông ngã lại tìm được bạn cũ.José học về chuyên môn và là bạn thứ nhất vào gia đình học đại học. Cậu ấy cực kì sáng ý tuy thế dành hết mê mẩn đến nức hiếp hình họa. José gồm nhỏ đôi mắt săn uống ảnh đại tài.“Tớ bao gồm tin mới đây.” Cậu cười toét mồm, đôi mắt black sáng sủa lấp lánh.“Đừng nói với tớ là cậu sắp được xua học vào tuần sau đấy nhé.” Tôi trêu. José vờ có tác dụng phương diện giận.“Tháng sau Portl& Place Gallary vẫn triển lãm hình ảnh của tôi.”“Trời ơi! Chúc mừng cậu!” Tôi reo lên ôm choàng đem José lấn nữa. Kate cũng cười cợt rạng rỡ.“Đi thôi, José! Tin này đề nghị cho lên báo bắt đầu được. Các bạn toàn khiến cho biên tập viên đề nghị gắng trang phút ít chót vào chiều đồ vật Sáu.” Kate vờ có tác dụng khía cạnh phiền đức hà.“Ăn mừng nào! Cậu đi cùng tớ đến lễ mở bán khai trương nhé.” José vừa nói vừa quan sát tôi, mặt tôi đỏ lên. “Cả nhị cậu chđọng, tất nhiên rồi.” José tiếp lời, loáng bối rối nhìn Kate.José cùng tôi là bạn bè tuy vậy tự thâm trung tâm, tôi vẫn biết José còn hy vọng ngóng điều gì đấy thâm thúy hơn. Cậu ấy đáng yêu cùng vui tính, chỉ cần cậu ấy không dành riêng cho tôi. Với tôi, José giống một tín đồ anh trai mà tôi luôn muốn. Katherine cđọng trêu rằng tôi bị khãn hữu kngày tiết gen-cần-có-bạn-trai cơ mà chẳng qua là tôi chưa chạm chán fan... phù họp khiến tôi bị cuốn hút, dù phần như thế nào đó vào tôi vẫn luôn hy vọng chờ mộl bạch mã hoàng tử, ngóng khohình ảnh tương khắc sét tấn công, khohình họa tự khắc đứng đổng lửa ngôi lô than.Thỉnh thoảng, tôi cũng từ bỏ hỏi mình có thông thường không. Hay việc dành vô số thời hạn để phát âm về phần đa nhân vật thơ mộng vào vnạp năng lượng cmùi hương khiến cho bạn tình lphát minh với sự đợi mong của tớ giải pháp thực tế vượt xa. Nhưng quả thật là không một ai khiến cho tôi tất cả cảm hứng ấy.Cho đến khôn xiết gần đây, Tiềm thức đột nói chuyện bởi giọng khe khẽ, lạnh tanh. Không! Tôi mau chóng xua giọng nói ấy thoát khỏi đầu.

Xem thêm: Tóc Đen Móc Lai Màu Gì Đẹp ? 11 Gợi Ý Cực Chất Cho Bạn 11 Gợi Ý Cực Chất Cho Bạn

Tôi vẫn ở chỗ này chứ đọng chưa hẳn ở đó, duy nhất là sau cuộc chất vấn xứng đáng nguyền rủa. Ngài có đồng tính ko, ngài Grey? Tôi cau khía cạnh. Tôi phân biệt sau lần gặp gỡ ấy, anh ta xuất hiện vào hầu như những niềm mơ ước của bản thân mình tuy nhiên hầu hết chỉ bởi anh ta vẫn đóng góp phần tạo thành một kinh nghiệm tmùi hương nhức vào đời cơ mà tôi mong muốn tẩy xóa, chắc cố gắng.Tòi quan liêu ngay cạnh José khui sâm banh. Cậu ấy cao, trong mẫu jean và áo phông thun, song vai cậu rộng mở, cơ bắp rắn chắc, làn da nâu láng, tóc Đen cùng hai con mắt nồng thắm. José quả vô cùng hấp dẫn tuy nhiên cậu ấy vẫn chỉ gợi cho tôi thông điệp rằng: Chúng bản thân là các bạn. Cái nút ít bật mlàm việc, vang lên một tiếng, Jose ngấc lên mỉm cười.Thứ bảy ngơi nghỉ ẩm thực trái là cơn ác mộng. Chúng tôi bị phong bế ở quầy hàng ĐỒ TRANG TRÍ vì yêu cầu cái đẹp tác phẩm đã tăng mạnh. Ông bà Clayton, John, Patriông xã nhị cậu phú bài toán cung cấp thời hạn - và tôi ko ngớt con quay vòng vòng cùng với người tiêu dùng. Mãi mang lại giờ cơm trưa new bao gồm một lúc vãn tín đồ, tôi ngồi sau đống sổ sách ở quầy thu ngân nnhị bánh mì, bà Clayton cho, dặn tôi đánh giá lại những 1-1 đặt hàng.Thế là lại các bước, tôi chất vấn các mã mặt hàng trong catalogue, so sánh xem các món làm sao Shop chúng tôi đề nghị và phần nhiều món làm sao shop đã đặt sở hữu, đôi mắt tôi lia nlỗi thoi thân sổ đặt hàng và screen máy tính xách tay nhằm bảo vệ rằng số liệu cả hai cần khớp nhau. Thế rồi, không hiểu biết vì sao, tôi quan sát lên... và nhận thấy mình hiện giờ đang bị đôi mắt xám sẫm của Christian Grey nuốt chửng. Anh ta đứng kia, trước quầy thu ngân, chú ý tôi để ý.Tlặng tôi rớt nhịp.“Cô Steele. Một bất ngờ độc đáo.” Ánh nhìn của anh ta vẫn quyết đoán cùng sâu thoáy.Ttránh oi. Anh ta sẽ có tác dụng cái quái ác quỷ gì tại chỗ này, quan sát nlỗi người đã sẵn sàng để đi lượn lờ đâu đó, tóc tức thì nếp, chiếc áo len ấm chui đầu, quần jean cùng giầy đi bộ? Tôi đoán mồm bản thân đang há hốc, đầu trống trống rỗng cùng lạc cả các giọng nói.Tất cả các gì tôi làm cho được là cố gắng nỗ lực thều thào.“Ngài Grey.”Bóng một nụ cười nháng qua trên môi, hai con mắt anh ta lấp lánh lung linh tia giễu cợt cợt nlỗi thể sắp tới sửa được thưởng thức một trò thư giãn giành cho mình.“Tôi có chút Việc ngơi nghỉ quanh phía trên.” Ngoài ra anh ta sẽ phân tích và lý giải. “Tôi đề xuất mua dự trữ vài đồ vật. Cũng là một biện pháp tuyệt nhằm gặp lại cô.” Giọng nói hết sức nóng, như một miếng chocolate black sẽ tung tan vào kẹo mềm caramen giỏi... thứ gì đó từa tựa nỗ lực.Tôi không đồng ý tự trấn tĩnh lại. Nhịp tyên tôi nhảy đầm cuồng loạn và chả biết bởi sao tôi cđọng tiếp tục đỏ khía cạnh đằng sau sự quan liêu giáp chăm chú của anh ấy ta. Tôi hoàn toàn chìm nghỉm trong ánh nhìn của bạn đứng trước khía cạnh bản thân. Trí lưu giữ của tớ quả đã không vô tư với những người này. Anh ta không hẳn đẹp mắt - anh ta là biểu tượng mang lại vẻ đẹp mắt siêu bọn ông, thật ngạc nhiên, với anh ta đang hiện hữu trên phía trên. Ngay tại Cơ sở Gia dụng Clayton. Không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng, các tính năng nhấn thức vào tôi bắt đầu tái vận động cùng liên kết được cùng với phần còn lại của cơ thể.“Amãng cầu. Tôi tên Amãng cầu. Tôi hoàn toàn có thể góp gì mang đến ngài được, ngài Grey?” Tôi nói nhỏ.Anh ta mỉm cười cợt với một lần tiếp nữa, vẻ khía cạnh ấy hệt như thể đã sở hữu một bí mật làm sao đó. Quả thật hoảng loạn. Tôi hkhông nhiều thật sâu, đem lại tác phong bài bản của một tôi vẫn làm việc ngơi nghỉ cửa-hàng-này-nhièu-năm rồi. Mình có thể làm được.“Tôi càn một vài ba sản phẩm. Bắt đầu cùng với nút ít buộc làm sao.” Anh ta đáp, vẻ khía cạnh vừa bình tâm vừa thích thú.Nút buộc?“Trung tâm có rất nhiều một số loại, form size khác biệt. Tôi gửi ngài đi xem nhé?” Tôi trả lời, giọng mượt mỏng dính cùng không thể lo lắng. Cố lên Steele.Một dấu gợn nhoáng qua đôi mi khôn cùng đẹp nhất của Grey. Anh ta đáp.“Vâng, mời cô dẫn đường, cô Steele.”Tôi tạo nên sự vẻ thật điềm nhiên khi bước ra khỏi quầy thu ngân tuy vậy kỳ thực, khôn cùng bình an để tránh ko vấp váp xẻ đợt tiếp nhữa, độc nhất là lúc cả nhị chân tôi bây giờ rất nhiều dẻo quẹo nlỗi thạch Jell-0. Tôi mừng quýnh là sáng ngày hôm nay mình đã khoác loại quần jean vừa lòng duy nhất."Nút buộc ở quầy luật năng lượng điện, hàng số tám.” Giọng tôi rõ ràng. Tôi liếc nhìn anh ta cùng nhanh chóng hối hận ngay. Trời ạ, anh ta sáng sủa ngừi ngời.Mời cô đi trước.” Anh ta đáp, bàn tay vơi phác một cử lu, hàn tay cùng với hồ hết ngón lâu năm, chắc là được chăm tinh tướng lắm trên đây.Có gì đó trong trong cổ họng tôi cứ mong muốn trào ngược trngơi nghỉ lên, tim thắt lại, tôi chuyển qua làn đường khác sang lối đi mang lại quần thể năng lượng điện gia dụng. Tại sao anh ta cho Portland? Tại sao lại là ở chỗ này, Clayton? Ngoài ra một mẩu óc tí hơn làm sao đó, xưa nay đã biết thành quên lãng - có lẽ là phần cuối của hành óc, khu vực Tiềm Thức đồn trú - bỗng lóe lên: Anh ta đến đây nhằm gặp mặt ngươi đấy. Không chẳng lẽ. Tôi dập tắt ý nghĩ đó mau lẹ. Tại sao tín đồ đàn ông điển trai, quyền lực và lịch thiệp đó lại ý muốn gặp gỡ tôi cơ chứ? Tôi vứt tia cân nhắc điên rồi kia thoát khỏi đầu bản thân.“Ngài đến Portlvà gồm công việc?” Tôi hỏi, âm vực dường như rất cao, nlỗi thể vừa bị kẹt tay vào cửa tuyệt gì đó tương tự. Ttách ơi, lãnh đạm lên, Amãng cầu.“Tôi mang lại thăm khoa nông nghiệp của SWU, ngơi nghỉ Vancouver. Tôi đang tài trợ cho vài ba dự án công trình phân tích về Việc luân canh với hóa học khu đất.” Anh ta đáp rành rẽ. Thấy chưa? Tưởng cho đây để gặp ngươi cơ đấy? Tiềm Thức reo lên, đắc win cùng ngoa ngoắt. Tôi đỏ mặt cùng với mớ lưu ý đến lơ ngơ với nnơi bắt đầu nghếch của bản thân mình.“Cho dự án hoa màu thê giới của ngài?” Tôi chơi.“Đại một số loại cầm cố." Anh ta thỏa thuận, môi khẽ nhếch lên cười cợt khẩy.Anh ta gửi đôi mắt search những chốt nút buộc bên trên kệ sản phẩm. Rồi anh ta đã làm những gì cùng với gò của nợ chốt buộc này? Không phương pháp gì tưởng tượng được tín đồ bọn ông này đụng móng tay vào câu hỏi gì. Ngón tay anh ta rà soát theo những thành phầm đã bác bỏ trên kệ với bởi một nguyên nhân như thế nào đó không thể giải thích được, tôi không dám quan sát theo ngón tay ấy. Anh ta tạm dừng cùng nạm đem một túi dây.“Cái này được đấy.” Anh ta nói với 1 thú vui đầy bí mật trên môi.“Ngài còn đề xuất gì nữa không?”“Cho tôi băng dán đa dụng.”Băng dán?“Ngài vẫn tô điểm nhà?” Những lời ấy cđọng vọt ra khỏi miệng trước khi tôi kịp ngnạp năng lượng chúng lại. Tất nhiên là anh ta sẽ thuê fan làm hoặc nếu như không thì cũng có thể có hẳn một đội nhóm tô điểm công ty cho bạn.“Không phải kê trang trí.” Anh ta đáp nkhô nóng, rồi nhếch môi, tôi cảm giác khó tính nhỏng thể hiện nay đang bị cười nhạo.Mình bi thảm cười cợt lắm à? Trông vô cùng bi lụy cười à?“Lối này.” Tôi bối rối. “Băng dính nằm tại dãy sản phẩm trang trí.”Tôi liếc ra sau xem hắn có theo kịp không.“Cô làm tại chỗ này cứng cáp lâu rồi nhỉ?”Giọng anh ta trầm nóng, ánh mắt tôi khôn xiết chú ý. Tôi đỏ khía cạnh. Người bầy ông này làm quái ác gì mà khiên tôi hoảng sợ mang lại thế? Tôi thấy mình nhỏng thiếu phụ mười bốn tuổi, thuộc cấp thừa thãi, lóng nga lóng nhóng. Nhìn phía đằng trước, Steelel“Được tứ năm rồi.”Tôi đáp khi Cửa Hàng chúng tôi mang lại đúng hàng hàng. Để trường đoản cú làm bản thân xao nhãng, tôi khom xuống lựa chọn ra hai nhiều loại băng bám kích thước khác nhau.“Tôi rước loại này.”Grey nói khẽ, chỉ vào cuộn to hơn vào nhị cuộn tôi đưa. Ngón tay chúng tôi phớt qua nhau vào một tích tắc và mẫu năng lượng điện, lại dòng điện ấy, khiến cho tôi lag bắn nhỏng vừa chạm buộc phải dây năng lượng điện hsinh sống. Tôi bắt buộc thnghỉ ngơi khỏe mạnh Lúc mẫu năng cđọng dồn thúc xuống một nơi nào đó sầu thẳm, ko định trong bụng bản thân. Quá bối rối, tôi quờ quạng niu lây sự thăng bằng bởi các giọng nói lớn cùng còn thngơi nghỉ dồn:“Ngài đề xuất gì nữa không?”Mắt anh ta khẽ nphía lên.“Tôi cho rằng dây thừng.” Giọng anh ta cũng như tôi, to và rõ.“Lối này.” Tôi cúi khía cạnh luân phiên tín đồ để giấu khuôn khía cạnh lại đỏ lựng với bước nkhô giòn về hàng hàng.“Ngài vẫn chọn nhiều loại dây nào? Chúng tôi cỏ loại thừng sợi nhỏ dại làm từ chất liệu tự nhiên và nhân tạo... dây đôi... thừng kim loại.” Thái độ của anh ấy ta cùng đôi mắt sâu hút ít khiến tôi ngắc ngđọng. Ttránh ơi!“Tôi sẽ rước khoảng chừng năm mét loại thừng nhỏ tự nhiên và thoải mái.”Tôi với mang dây bằng gần như ngón tay run run, đo mang năm mét trong những khi vẫn ý thức rằng góc nhìn xám như đã thiêu đốt bản thân. Tôi không dám chú ý anh ta. Ttránh ạ, tôi không thể thấy chút ít từ bỏ nhà nào nữa thì phải? Rút ít bé dao Stanley giắt làm việc túi sau quần jean, tôi cắt dây, cuộn chặt, ròi gút ít lại bằng một nút ít thắt. Chẳng gọi dựa vào phép thuật làm sao nhưng tôi không từ bỏ giảm vào tay mình.“Cô từng là hướng đạo sinc à?” Anh ta hỏi, song môi nlỗi tạc, sexy nóng bỏng, nhẹ cong lên một bí quyết vui say đắm. Đừng chú ý đôi môi đó!“Tôi ko hợp với các hoạt động anh em, thưa ngài Grey.”Anh ta nhướng mày“Vậy cô mê thích gì, Anastasia?”Anh ta hỏi bằng giọng êm ả dịu dàng, nụ cười bí mật lại xuất hiện thêm. Tôi chú ý vẻ thờ thẫn, không biết phương pháp làm sao để bày tỏ mình. Tôi sẽ trôi bập bồng trên một dải lục địa. vậy hờ hững lên Amãng cầu, Tiềm Thức bị tra tấn, sẽ nài xin còn đôi bàn chân tôi thì cứ đọng nhũn ra.“Sách ạ.” Tôi đáp khẽ mà lại tâm thức thì gào lên: “Anh! Chính anh đấy!” Tôi mau chóng đóng góp sập nó lại, hổ ngươi rằng vào đầu bản thân lại có đầy đủ ý suy nghĩ lạ lùng.“Cô phù hợp một số loại sách nào?” Anh ta tương đối quay đầu sang một bên chờ đón. Sao lại hoàn toàn có thể sexy nóng bỏng mang lại thế?“À thì cũng chỉ sách càng nhiều, sách truyền thống, chủ yếu là văn uống học Anh.”Anh ta vân vê cằm bởi ngón trỏ lâu năm với ngón loại, nlỗi thể vẫn trầm tứ về câu trả lời của mình. Hoặc dễ dàng, hoàn toàn có thể chỉ vị anh ta thấy tuyệt vọng và chán nản với đã tra cứu phương pháp bít giấu điều này.“Ngài còn cần gì nữa không?” Tôi buộc phải dìm đề tài đó lại thôi, đa số ngón tay bên trên khuôn khía cạnh ấy càng ngày càng hấp dẫn.“Tôi cũng lưỡng lự nữa. Cô có đề xuất thêm gì không?”Tôi vẫn ý kiến đề xuất gì ư? Tôi thậm chí còn lưỡng lự là anh ta đang làm gì dẫu vậy."Để trường đoản cú làm cho ấy ạ?”Anh ta gật đầu đồng ý, đôi mắt tinc tai ác lém lỉnh. Tôi đỏ phương diện, ánh mắt thốt nhiên lạc xuống chiếc quần jean bó của anh ý ta.“Áo khoác lao hễ.” Tôi đáp, thật ra, tôi còn chần chừ mình đang nói gì.Anh ta nphía ngươi, vẫn đầy yêu thích."Có lẽ ngài không muổn định làm hỏng áo xống.” Tôi phác một cử chỉ vô tình về phía cái quần jean.“Có thể tôi dỡ thứ ra Khi làm.” Anh ta nhếch miệng chế giễu cọt."Ừm.” Tôi thấy hai má bản thân lại chuyển màu sắc đợt nữa. Giờ thì chắc hẳn thành color của Tuim ngôn Cộng sản. Ngưng thủ thỉ . Ngưng rỉ tai NGAY.“Tôi sẽ mua vài dòng áo khoác bên ngoài. Đúng là không nên làm hư áo quần.” Anh ta lạnh nhạt đáp.Tôi núm xua hình hình họa người đàn ông ko mang quần jean thoát khỏi chổ chính giữa trí.“Ngài còn cần thêm gì không?” Tội lạc giọng khi trao mang lại anh ta mấy dòng tạp dề xanh.Anh ta tảng lờ câu hói.“Bài báo cho đâu rồi?”Cuối thuộc, sau hầu hết câu nói đầy xa xăm, anh ta đang hỏi tôi câu đơn giản nhất trong cuộc nói chuyện nhiều nghĩa lớn mờ này, một câu nhưng tôi biết vấn đáp thể nào. Tôi dính mang nó, bởi cả nhì tay, nhỏng bám đem bè cổ cứu hộ cứu nạn cùng vấn đáp thật lòng.“Tôi không viết bài xích ấy, Katherine sẽ viết. Kavanagh ấy nhưng mà. quý khách hàng thuộc phòng cùng với tôi, cô ấy mới là tác giả. Cô ấy hết sức hăm hnghỉ ngơi cùng với bài xích phỏng vấn. Kavanagh là chỉnh sửa viên của báo và còn nếu không được thiết kế được bài bác vấn đáp, cô ấy suy sụp mất.” Tôi Cảm Xúc y hệt như ai đó vẫn trả oxy lại cho bạn, cuối cùng, cuộc nói chuyện cũng tìm kiếm được một chủ đề thường thì. “Điều độc nhất có tác dụng cô ấy lo là không tồn tại tấm hình nào của ngài cả.”“Cô ta bắt buộc loại ảnh nào?”Ồ, vấn đề đó thì tôi cấp thiết ra quyết định. Tôi từ chối tỏ ý bản thân đắn đo.“Được rồi, tôi vẫn nghỉ ngơi quanh phía trên nhưng. Có thể, tương lai...” “Ngài sẵn lòng chụp ảnh nhé?” Giọng tôi lại tíu tít. Kate vẫn vọt trực tiếp lên tận thiên đường sản phẩm bảy nếu tôi làm được cthị xã này. Và tương lai cậu sẽ được chạm mặt lại anh ấy lẫn nữa, loại phần khuất tất vào góc óc rỉ tai chiêu dụ. Tôi gạt đi suy nghĩ kia, loại ý suy nghĩ nnơi bắt đầu nghếch và dở hơi...“Kate sẽ rất mừng - nếu Shop chúng tôi kiếm được một người tự sướng.”Tôi vui mang lại nỗi mỉm cười toét miệng. Môi anh ta trailer, nlỗi thể vẫn hít sầu một tương đối nhiều năm với chớp mắt. Trong một phần trăm giây, có vẻ anh ta chới cùng với hay núm làm sao kia, cùng ròi trái đất lại quay quanh trục của nó, đa số mảng lục địa nhận ra lại vào vị trí new.Trời ơi. Cái vẻ bồn chồn của Christian Grey.“Báo tôi biết planer tương lai.” Anh ta rút ít ví trường đoản cú túi quần sau ra. “Danh thà hiếp của tớ. Có số di động bên trên đó. Cô nên người ta gọi mang lại tôi trước mười giờ" sáng sủa mai.”“Được ạ.” Tôi mỉm cười toét miệng cùng với anh ta. Kate đã phát điên lên mất.“Amãng cầu.”Paul hiện ra nghỉ ngơi đầu cơ của quầy sản phẩm. Cậu ấy là em út ít của ông Clayton. Tôi gồm nghe nói Paul đang từ Princeton về nhưng không ngờ đang gặp được cậu bây giờ.“À, tôi xin phxay một phút, ngài Grey.” Grey nhíu ngươi Lúc tôi quay đi.Paul cùng tôi vốn là bạn thân, tuyệt nhất là trong năm kỳ cục này, Khi tôi sẽ bắt buộc tiếp xúc cùng với cỗ máy điều hành và kiểm soát Grey phú quý, quyền lực tối cao cùng quyển rũ xuất bọn chúng, thiệt vui mừng quýnh Lúc được thủ thỉ với 1 người thông thường. Paul bất thần ôm chầm mang tôi khiến cho tôi sửng nóng.“Chào Ana, gặp cậu mừng quá!” Paul hết lòng.‘‘Chào Paul, vẫn khỏe khoắn chứ? về dự sinc nhật của anh trai cần không?”"ừ. Trông cậu giỏi đấy Ana, hết sức tuyệt.” Paul vừa cười cợt toe, vừa với tay giữ lại vai tôi nlỗi sẽ bình chọn, rồi cậu ấy choàng một tay qua vai, lôi tôi lốc thốc và hoảng loạn về phía cậu. Gặp Paul lúc nào thì cũng vui tuy nhiên cậu ấy ko vứt được cái tật thân thiện vượt đáng những điều đó.khi tôi liếc về phía Grey, thấy anh ta sẽ đưangs quan sát họ như diều hâu, hai con mắt tối sầm và đáng sợ, mồm mím lại thành một con đường sức lạnh lẽo. Từ một quý khách kĩ lưỡng anh ta chợt biến thành fan khác- một tín đồ lạnh lùng và xa bí quyết,“ Paul, tớ đang xuất hiện khách, người cậu cũng cần chạm chán đấy.” Tôi nói vắt dập tắt sự khó chịu vừa đột phát hiện qua thể hiện của Grey. Tôi kéo Paul mang lại trước khía cạnh hắn, cả hai nhìn nhau dò xét. Không khí đùng một phát lạnh tanh.“Ừm, Paul, đó là Christian Grey. Ngài Grey, đó là Paul Clayton. Anh trai cậu ấy là nhà ở đây.” Không phát âm sao tôi cảm giác cần được lý giải thêm chút nữa.“Tôi biết Paul từ bỏ khi thao tác sinh hoạt Clayton, mặc dù ko hay gặp mặt nhau lắm. Cậu ấy new từ Princeton về, Paul học tập quản ngại trị kinh doanh ở đó.” Tôi lúng búng… Dừng lại ngay!‘Chào anh Clayton.’ Grey chìa tay ra, cái nhìn ko đoán thù nổi.‘Chào ngài Grey” Paul bắt tay. “Khoan như thế nào, chưa hẳn là Christian Grey đó chư? Của Grey Enterprise Holdings?”Chưa mang lại một trong những phần nđần độn giây, Paul gần như sững sờ. Grey mỉm cười cợt lịch lãm tuy nhiên đôi mắt thì không“Chà, tôi có thể góp gì đến ngài không?”“Đã bao gồm Anastasia rồi, anh Crayton. Cô ấy hết sức chu đáo” Cử chỉ của anh ta bình thản nhưng mà hầu hết lời anh ta nói… cứ đọng như sẽ nhắm tới điều nào đó hoàn toàn khác. Thật ám muội.“Tốt vượt.” Paul đáp. “Gặp cậu sau nhé Ana”‘Chắc chắn. Paul”. Tôi nhìn theo trơn cậu ấy đi tắt hơi vào kho. “Ngài cần gì thêm không ngài Grey?”“Thế này đầy đủ rồi.” Giọng anh ta nhan sắc cùng lạnh lẽo. Khỉ gió… tôi đã làm gì mất lòng anh ta ư? Tôi trở về nhắm đến phái quầy. Có cthị xã gì với anh ta thế?Tôi tính tiền dây, áo choàng, băng dính cùng các chốt nút ít buộc.“Tổng cộng là 40 đô la.” Tôi ngước chú ý Grey và ước gì mình chớ có tác dụng ráng. Anh ta đã để ý quan liêu sát tôi. Thật bủn rủn.“Ngài đề nghị túi xách không?” Tôi hỏi lúc dìm thẻ tín dụng thanh toán.“Có, Anastasia.” Lưỡi anh ta vuốt ve thương hiệu tôi một đợt nữa, tlặng tôi đập loạn xị. Không thsinh hoạt nổi. Tôi vội vàng đến toàn bộ những món sản phẩm vào túi vật liệu bằng nhựa.“Cô sẽ Điện thoại tư vấn mang đến tôi trường hợp bố trí được buổi chụp hình chứ?” Vẫn là công việc trên hết. Tôi gật đầu đồng ý, lại mất giọng lần nữa, tay trả thẻ tín dụng thanh toán cho anh ta.“Tốt, mau nhé, nếu như được” Anh ta định bước rồi tạm dừng. “À, Anastasia, tôi mừng do cô Kavanagh dường như không đi phỏng vấn.” Anh ta mỉm cười cợt, sải đông đảo bước mạnh mẽ thoát khỏi shop, quẩy túi vật liệu bằng nhựa trên vai, quăng quật lại tôi vùng phía đằng sau run rẩy bởi vì phần lớn kích ưa thích nội ngày tiết hỗn loạn. Tôi nhìn trân trối hết mấy phút ít vào cửa nhà sẽ đóng góp, cánh cửa nhưng anh ta vẫn bước qua trước khi tôi kịp trả hồn với rơi về trái đất.Được rồi – mình thích bạn bọn ông này. Thế là tôi trường đoản cú thú cùng với chính bản thân. Tôi cấp thiết chạy trốn cảm hứng của mình ngoài ra. Tôi chưa lúc nào Cảm Xúc chũm này. Anh ấy sexy nóng bỏng, cực kì sexy nóng bỏng. Nhưng lí vị ấy thậm chí là còn chưa hẳn là lí vì nữa, tôi biết một nỗi ăn năn ngọt đắng dấy lên khi tôi thsống dài. Chỉ là vô tình cơ mà anh ấy đã tại chỗ này, Chắc chắn tôi đã yêu dấu anh ấy trường đoản cú xa. Sẽ không một ai bị tổn định thương thơm Khi gồm một khoảng cách như thế. Và trường hợp tìm kiếm được một thợ chụp ảnh, tôi còn hoàn toàn có thể tráng lệ và trang nghiêm giãi tỏ sự thương yêu vào ngày mai. Tôi gặm môi tưởng tượng và nhận biết mình đang mỉm cười nhỏng một cô học sinh trung học. Phải Gọi mang đến Kate và thu xếp một buổi chụp ảnh vẫn.