Nhớ Em

Hôm ni là ngày 29/2, anh nghe đồn là ngày người ta tỏ tình em ạ. Anh đã ngồi ở hồ Tây, nơi 2 đứa mình tuyệt đến mỗi khi em qua thành phố hà nội ý. Lạnh. Chỉ tất cả tiếng nước đập vào bờ. Từ bây giờ anh lại thấy nhớ em.

Bạn đang xem: Nhớ em

18 năm làm cho bạn, hơn hai năm yêu nhau và thiếu 7 ngày nữa là tròn 3 năm bọn họ xa nhau. Em đi nhưng không nói một lời. Em đi mà để cho bao nhiêu dự định của 2 đứa tự dưng trở thành mây khói. Em đi giữ lại đây một mình anh sinh sống trong nuối tiếc và ân hận. Em đi ở loại tuổi đẹp tuyệt vời nhất đời con gái. Tuổi 20.

***

*

Số phận đang đưa bọn họ đến với nhau. Anh vẫn thường xuất xắc nói cùng với em thế. Chúng ta sinh ra vào 2 gia đình có cha mẹ đều là bạn thân của nhau, nhà tại cạnh nhau, sinh nhỏ cùng một năm, một trai, một gái. Vì vậy mà từ bỏ khi ra đời 2 đứa đã nghịch với nhau rồi, thậm chí còn còn bú chung, ngủ chung, tắm phổ biến từ nhỏ tuổi nữa. Ngay lập tức cả phụ huynh cũng thâm nhập ngầm cái kiểu hôn ước, rồi lúc chúng mình béo thì lại mang ra trêu đùa.Lúc ý anh cùng với em cũng phù hợp tính nhau, tuy vậy lại chỉ coi nhau ở mức bạn bè chứ chưa điện thoại tư vấn là phù hợp hay yêu thương gì cả. Bọn chúng mình chơi với nhau tự bé, cùng đến lớp mẫu giáo, thuộc học từ bỏ lớp 1 tới lớp 12. Với cũng may không giống như những đôi khác, từ nhỏ bé em đã call anh là anh vì cha mẹ em bắt ráng và cũng vị anh sinh trước em tận... 3 ngày, rồi nó biến đổi thói quen. Em chưa bao giờ xưng mi tao cùng với anh dù cho là bằng tuổi. Ngay cả khi bao biện nhau, giận nhau cũng không có. Thi phảng phất em giỏi nổi hứng ngỏ ý gọi kiểu khác dẫu vậy được vài ba bữa rồi vì không quen nên chính em lại từ bỏ. Đi học hay đi chơi, trong nhà hay sống trường 2 đứa cứ như dính mang nhau vậy. Vững chắc chỉ trừ lúc ngủ là không cạnh nhau. Thời gian đấy anh coi em như một bạn em gái ruột vậy.

Năm lớp 12 cả hai cùng quyết trung tâm thi vào NEU nhằm học cùng lớp nữa mang đến trọn vẹn chiếc "đời" đi học. Học ngày cày đêm, chỉ mong cho dòng ước mơ nhỏ tuổi nhoi kia thành hiện thực. Sáng sủa 6h dậy ăn cơm rồi 6h30 chở em đi học, cả ngày học nghỉ ngơi trường rồi tối lại đèo nhau đi học chính giữa tới 9h tối mới về. Nói thật thời hạn chúng mình ở mặt nhau, rỉ tai với nhau còn nhiều hơn cả anh ở và thủ thỉ với cha mẹ. Đó là phần đông năm đẹp tuyệt vời nhất của bọn chúng mình.

Ngày thi giỏi nghiệp cả hai dắt nhau đi thi mà cười nói "chuyện bé dại thôi mà, kiểu gì chả qua, như đi làm việc bài bình chọn thôi". Đúng ráng anh được 48 điểm đến 6 môn còn em được tận 51 điểm. Em cứ khoe mãi khiến anh vạc cáu. Lúc đấy chỉ là do bực em phải anh sẽ nói nhường mang đến em 3 điểm, thi đại học anh vẫn lấy lại vội đôi. Chỉ nói chơi nuốm thôi chứ anh và em gần như biết thi đh nó nặng nề hơn thi xuất sắc nghiệp như thế nào. Nửa điểm cũng ra quyết định cả số phận. Cả 2 lại xả thân học, rồi ngày thi lại dắt nhau lên hà thành thi. Chúng ta có cho tới 2 ông cha đi cùng smile emoticon2 ngày thi căng thẳng mệt mỏi rồi cũng qua, cảm giác mệt mỏi và hơi buồn vì những câu chưa làm được và nhiều câu đã có tác dụng sai. Chỉ biết tự yên ủi nhau mặc dù sao cũng nộp bài xích rồi chờ tác dụng thôi. Thi lần 2 anh lựa chọn khối B cần anh đi tp. Hải phòng thi Y, còn em thì ko thi yêu cầu em về trước. Họ xa nhau vài ba ngày. Có lẽ đây là lần trước tiên 2 đứa xa nhau lâu thế. Tận 4 ngày liền. Thi kết thúc em gọi điện nóng vội hỏi han rồi kêu về quê luôn "nhớ dòng mặt quá", em trong nhà buồn không người nào chơi cùng.

Ngày tất cả điểm cả 2 cùng một trọng tâm trạng. Buồn. Nhưng chả biết ai bi tráng hơn. Khối A anh được 26 điểm đỗ, khối B được 22 điểm trượt. Còn em chỉ có 17 điểm khối A. Em còn ghi nhớ không? Em đã ngừng hoạt động phòng, trốn trong công ty khóc suốt 7 ngày tức thì không gặp mặt anh. Chỉ tới khi anh đập cửa ngõ phòng em như ước ao phá nát nó ra em mới chịu mở. đôi mắt em đỏ hoe lên, bạn em gầy rộc đi, tóc tai thì rối bù lên.- Gọi mẫu gì?- cố kỉnh khóc chiếc gì?- bi tráng thì khóc ko được à?- Khóc 7 ngày chưa chán à? Khóc các mai mốt bạn ta bị tiêu diệt lấy đâu nước mắt mà khóc?- Ai chết?- Anh này smile emoticonThế cũng dụ được em cười. Ngồi trong chống em thủ thỉ cả chiều tối mới khiến em bớt khóc đi 1 tý. Em bao gồm biết cả tuần nay phụ huynh em lo cho em cố gắng nào không? Anh lo cầm cố nào không? Rồi cả cha mẹ anh cũng lo mang đến em nữa. Sau hơn 1 tháng em cũng lấy lại được lòng tin và đưa ra quyết định nộp hoài vọng 2 theo chủ kiến của rất nhiều người. Tuy thế em lựa chọn 1 cái trường xa cách anh cả trăm kilomet. Tp. Hà nội đâu thiếu gì trường, sao cần chọn trường Đh tp. Hải phòng chứ? vì lần trước thi kết thúc về anh bảo hoa phượng ở hải phòng đất cảng đẹp! dù cho có bảo gắng nào em cũng không chịu chọn một trường làm việc Hà Nội, cố gắng là anh tới trường ở thủ đô còn em đến lớp ở Hải Phòng. Bi lụy lắm. Loại ước mơ bé dại nhoi nó ko thành hiện nay rồi.

Xem thêm: Mẹo Tẩy Kẹo Cao Su Trên Quần Áo Nhanh Gọn, Hiệu Quả, Cách Loại Bỏ Vết Kẹo Cao Su Trên Quần Áo

Không biết em ráng nào dẫu vậy ở xa nhau tự nhiên lại thấy ghi nhớ em, nhớ nhiều lắm, ghi nhớ em hơn nhớ tía mẹ. Call điện rỉ tai với em mặt hàng ngày, còn cả tháng điện thoại tư vấn về cho phụ huynh được 1-2 lần. Cả hai cũng tới trường cả tuần nên chẳng gồm thời gian gặp gỡ mặt, chỉ tất cả nhắn tin và hotline điện. Về quê thì đứa về trước đứa trong tương lai cũng chẳng chạm chán được. Dường như em tránh gặp mặt mặt anh ý. Sau mấy tháng không gặp được em, noel năm đó anh nhớ vào thời điểm cuối tuần, ko nói trước, anh đang bắt xe pháo sang tp. Hải phòng tìm em. Em bất thần phải không? chú ý là biết. Nhị đứa cùng đi nhà thờ đón noel với ở đó anh vẫn tỏ tình cùng với em. Em còn cho rằng anh trêu nghịch nữa chứ. Chỉ tới lúc anh ôm em, hôn em thì em new chịu tỉnh giấc ngộ. Em đẩy anh ra, cơ mà may mà không tát anh. Chú ý anh như kiểu fan vừa từ trái đất khác đến. Rồi lẳng lặng quay mặt bỏ đi. Anh xua theo, chạy lại ôm em rồi nói mãi câu "đồng ý đi mà", nói ngừng lại bị em đẩy ra. Vài lần như thế thì bị em quát.

- Thôi nha. Em sắp cáu.

- vậy có gật đầu không?

- Anh bị ngố hả?

Thế đấy tỏ tình với em mà còn bị nói là ngố. đàn bà tụi em có mức giá thật, cao hơn cả vàng ý. Anh còn đã tưởng mình bị phủ nhận nữa cơ chứ. Có thể nếu bị núm anh sẽ về đóng cửa khóc một tuần quá.

Tình yêu thương của chúng mình cũng không khác biệt so cùng với tình bạn trước đấy là mấy. Chỉ nên giờ gặp nhau thì cầm tay nhau thiệt chặt, dắt nhau quốc bộ phố, đi chơi,... Phụ huynh anh và phụ huynh em cũng chẳng phản nghịch đối, chắc hẳn rằng họ đợi cái ngày nay còn hơn cả anh với em ý. Anh chuyên sang hải phòng đất cảng hơn, em siêng qua thành phố hà nội hơn. Phần đa ngóc ngóc 2 cái thành phố này ngoài ra đều có bóng của em cùng anh. Chỉ trách là ở xa nhau quá.

Hôm kia anh đang chuẩn bị quà 8-3 mang lại em. Sáng sủa sớm 7h sẽ có tín đồ gọi năng lượng điện nói em đi cài hoa với chúng ta để về buôn bán và gặp mặt tai nạn. Tai anh như ù đi, điện thoại tư vấn cho em ko được, điện thoại tư vấn về cho phụ huynh thì bọn họ bảo có tín đồ gọi cũng nói như thế. Anh vội vã phóng xe đồ vật từ thành phố hà nội sang hải phòng đất cảng để tra cứu em. Anh hi vọng đây chưa hẳn sự thật. Tuy vậy ở đời đâu bao gồm mấy điều là kỳ diệu. Bọn họ nói cả em và bạn bị tai nạn ngoài ý muốn và gần như đã mất. Con đường đấy nơi em ở rơi đầy cánh hoa hồng với máu. Sao thế? Chuyện gì xảy ra vậy? không hẳn em chỉ nói là đi thiết lập hoa về bán với bạn đến vui thôi sao? tương lai mình còn tồn tại hẹn mà. Sau này mà bọn họ vẽ ra còn lâu năm lắm, họ còn không ra trường, chưa đi làm, không kết hôn nữa cơ mà? Đau. Tim như bị xé. Nghẹt thở nữa. Anh khóc như 1 đứa trẻ. Bà mẹ em bị bất tỉnh nhân sự và đề nghị vào viện. Hầu như thứ đến quá bỗng dưng ngột khiến anh quan trọng tin rằng đấy là sự thật, rằng trường đoản cú giờ đang không còn tồn tại em ở bên cạnh. Sao ông trời đối xử tàn ác với em, cùng với anh và với mọi người như vậy. Phần đa tháng ngày u ám và mờ mịt của anh cũng bắt đầu từ đó, anh thức khuya có hôm white đêm để nhìn em, nhằm nghe đi nghe lại các giọng nói của em. Anh sợ mình sẽ quên em. Dẫu vậy rồi anh nhận thấy mình vẫn phải thường xuyên sống.

Ba năm đang qua. Dĩ nhiên chẳng mấy ai còn nhớ tới cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu và linh động của anh nữa. Nhưng anh vẫn ghi nhớ em, nhớ giọng nói của em, nhớ mỗi khi em cười, nhớ hầu như lần chúng mình với mọi người trong nhà ấy. Anh còn lưu tổng thể số hình ảnh mà mình chụp, anh tìm kiếm cả đa số bức hình ảnh hồi nhỏ dại nữa, rồi cả đều cái đoạn phim nhắng xít của 2 đứa. Tiếng anh ra ngôi trường và đi làm rồi. Cha mẹ em và bố mẹ anh cũng khỏe. Anh cũng nhận cha mẹ em làm bố mẹ nuôi rồi. Sau đây anh sẽ chũm em âu yếm họ. Em chưa phải lo gì cả đâu. Thôi anh về đây. 2h sáng rồi. Em ngủ ngon giấc nhé. Lưu giữ em, yêu thương em, yêu em những lắm.