Khoảnh khắc định mệnh: tập 13

Câu chuyện là do tôi cần sử dụng trí tưởng tượng 3 xu của bản thân mà viết thành. Bọn họ có cuộc sống đời thường của họ, tôi tất cả cuộc số... More


You are reading

Khoảnh khắc Định Mệnh

Fanfiction

Câu chuyện là do tôi sử dụng trí tưởng tượng 3 xu của chính bản thân mình mà viết thành. Chúng ta có cuộc sống đời thường của họ, tôi có cuộc sống của tôi. Tuy nhiên trong fic của tôi, mọi...

Bạn đang xem: Khoảnh khắc định mệnh: tập 13


Vừa về đến câu lạc bộ, Trường đã cấp tốc chóng nhắn tin báo lại đến Uyên biết việc mình đã trở về bình an. Anh nhìn dòng tin nhắn gửi đi, nhẹ mỉm cười lắc đầu. Đúng là ai đó từng bảo khi yêu đầu óc mụ mị đi nhỉ? Anh thấy hiện tại, đúng là anh bị mụ mị đi rồi. Lấy xa đưa cô về nhà gần 2h đồng hồ rồi lại tảo lại trung tâm mang lại kịp buổi huấn luyện chiều, chắc mọi gã đắm đuối tình trên đời này cũng chỉ như vậy mà thôi. Nhưng bù lại...hôm nay thái độ của cô lúc nhắc đến chuyện 2 người thực sự làm anh vô cùng hạnh phúc. Không hạnh phúc sao được lúc anh biết được, tình cảm anh dành mang đến cô, không phải chỉ là 1 chiều, rằng cô...cũng đang lay động với anh rồi?

Thời tiết cuối tháng 3 đầu tháng 4 dần trở nên dịu mát hơn đôi chút, không quá lạnh lẽo như những tháng mùa đông, tuy nhiên cũng chưa thực sự nóng bỏng như tiết trời mùa hè. Những cơn gió của buổi giao mùa khẽ chạy loạn trên làn da, vờn qua mái tóc, đôi lúc lại cất cánh qua như thể vô tình. Trường đang chuẩn bị đồ đạc để ngày mai trở về câu lạc bộ Hoàng Anh Gia Lai. Mặc dù nói là chỉ về 1 tuần đến giải quốc nội, nhưng 1 tuần không gặp cô, khi tình cảm đang có nhiều khởi sắc như này...thật sự khiến cho anh đau đầu. Không biết nên làm như nào cho phải?

- Anh Trường, đồ chuẩn bị đầy đủ tuy nhiên chưa?

Là Thanh - chủ nhân của giọng nói ấy - ngó vào cửa thấy anh đứng tần ngần 1 hồi không động đậy bèn lên tiếng. Có thu dọn đồ thôi mà như người mất hồn vậy?

- Anh sao thế? Còn thiếu gì à?

- À không, đều đủ cả rồi. Về lại cũng chỉ 1 tuần nên đang cân nhắc xem cái nào nên với cái nào không ấy mà?

- Chân anh...ổn chứ?

Chân??? Mặt Trường thoáng chút ngập ngừng...ukm hôm qua lúc luyện tập, anh bất cẩn bị chấn thương. Không có gì đáng ngại, cầu thủ mà, va chạm là chuyện bình thường thôi. Nhưng đấy là với những vết thương bình thường, còn hôm qua anh là bị ở dây chằng. Mặc dù bác sĩ Tuấn nói không sao, nghỉ ngơi 1-2 ngày là được nhưng ngày mai trở về clb rồi, ngày kia đã có trận đấu mở màn, e là.....

- Không sao. Hôm qua đã uống thuốc, làm một số kiểm tra với bác sĩ rồi, yên tâm. - Nói thì nói vậy nhưng kỳ thực chân anh vẫn còn hơi nhói nhói.

- Anh đừng quá cố đấy nhé. Nếu không trụ được thì phải bảo em, nghỉ ngơi tốt đi anh.

- Ukm, anh biết rồi....

Vừa lúc đó tin nhắn điện thoại của Trường gửi đến. Là tin nhắn hồi âm của Uyên. Thanh thấy vậy cũng không nán lại lâu ảnh hưởng 2 người mà rời đi luôn, lúc anh khẽ lướt qua màn hình, đó là ảnh của cô ấy.

"Anh chuẩn bị đồ dứt hết chưa?"

"Đều ổn cả rồi. Còn em?"

"Em còn 2 môn kiểm tra nữa...mai chắc không thể qua trung tâm tiễn anh được rồi"

"Không có gì đâu, em cố gắng làm bài tốt nhé, đừng thức khuya quá. Tuần sau đến nhanh thôi mà"

"Vâng...anh cũng chú ý nhé. Em có nghe mọi người báo lại trong tin nhắn nhóm, anh bị chấn thương à?"

"Không, chỉ bầm chút chút thôi, bác sĩ bảo không sao rồi."

"Chú ý nhé..."

"Em cũng vậy...nếu không"

"??"

"Anh lo đấy..."

Uyên cất vội điện thoại, cù trở lại với sách vở trước mắt. Từ hôm qua ở quê trở về, cô có xin trung tâm nghỉ 2-3 ngày để ôn thi, vừa lúc là Trường về clb trong Gia Lai. Hôm qua anh nhắn tin mang đến cô mà lúc đó cô ngủ gục mất, nửa đêm tỉnh dậy định nhắn lại đến anh nhưng nhìn đồng hồ thì thôi, tốt nhất là để sáng hẳn. 

Hà vừa cầm quyển giáo trình, vừa đi đi lại lại vòng xung quanh cô, ánh mắt dò hỏi:

- Nhắn tin với chàng có khác, e thẹn chưa kìa.....

- Mày....

- Sao? Tao nói không đúng câu nào à? Dạo này mày nhìn hạnh phúc hơn hẳn đó. Thế nào? Mùi vị ái tình như nào? - Cô vừa cười khanh khách vừa trêu chọc Uyên khiến 2 má, 2 tai cô đỏ ửng.

- bé quỷ...trêu tao thì mày học đi.

- Tao thấy mừng mang đến mày đấy Uyên. Đối mặt với tình cảm của mình, có gì mà phải xấu hổ. Nhìn mày như hiện tại, lại vui vẻ, tràn đầy nhựa sống tao vui lắm.

- Cảm ơn bạn hiền. Nhưng tao với anh ấy, chỉ đang ở mức hơn một tí thôi....

- nhỏ ngố này, chắc không nhận ra....

Uyên dừng tay trên trang giấy, ngước lên hỏi Hà:

- Nhận ra cái gì?

- Không có gì, thôi học tiếp đi.

- Ukm...

Cô định nói với Uyên là nhỏ ngố này, mày không nhận ra là mày đã và đang yêu người ta rồi sao, còn một chút cái gì cơ chứ? Có người mù mới nhận không ra vẻ mặt, ánh mắt mày dành đến người ta thôi, còn đâu ai sáng mắt đều hiểu hết đấy. Mà thôi, để bé ngáo này nhận ra cũng có cái hay, bóc tách từng chút tình cảm, vậy mới đúng quy trình một cặp đôi yêu nhau bình thường.

- Uyên, sắp tới sinh nhật mày thích cái gì?

- Hả...- cô tảo lại nhìn cuốn lịch để bàn, phải rồi, ni đã là 31, còn 5 hôm nữa là sinh nhật cô, Hà không nhắc khéo cô cũng quên mất chuyện này. 

- Đực mặt ra đấy làm gì? Tao dẫn mày đi ăn lẩu nhé, chịu không?

- Được, mà hôm ấy vừa lúc là môn thi cuối, xõa đi....

Xem thêm: Top 20++ Cách Làm Mặt Nạ Tự Nhiên Trị Mụn Đơn Giản, Hiệu Quả Cao Tại Nhà

Cô cúi cúi nhìn đến ngày cuối tháng 4...cô với anh cùng tháng sinh nhật, chỉ có điều cô đầu tháng thì anh lại ở cuối. Sinh nhật này, nên tặng quà gì thì tốt nhỉ?

Thời gian đúng là thứ tàn nhẫn nhất, nhoằng cái đã 3 ngày trôi qua. Uyên như nhỏ cá ươn lết mình ra khỏi giảng đường, hixxx đề kiểm tra vừa khó vừa dài vừa biến thái như vậy sao cô có thể làm được vậy này? Ôi, nghĩ lại cảnh tượng tờ đề kín đặc 2 mặt giấy là cô nổi cả da gà rồi đấy. Uyên nhận điện thoại từ bàn giáo viên, nãy để chế độ yên ổn lặng rồi, giờ cô mở ra kiểm tra thì có tin nhắn của anh gửi đến, chỉ sau thời gian cô vào phòng thi 1p. Đại loại là cổ vũ cô cố gắng lên, làm bài thi tốt, đừng để bị áp lực. 

- Bạn hiền, đi ăn cái gì đi, chứ nơ ron thần kinh của tao chết sạch rồi mày ạ.....

- Không, ni tao phải qua cửa hàng bánh rồi, mày đi ăn đi. 

- Ukm vậy ta đi trước đây, tối gặp lại

Hà tiến về phía mấy đứa bạn khác cùng lớp chơi thân với nhau, miệng liên tục bảo "đi đi, nó đi qua cửa hàng bánh chị rồi"

Thực chất cô cũng muốn đi với mọi người cho thư giãn, nhưng hôm nay...là ngày Trường ra sân. Tin nhắn với cô và anh chưa lúc nào ngớt từ lúc anh trở về clb, cơ mà cô vẫn ám ảnh vụ thủng lưới của anh, nên thôi tốt nhất cô sẽ ngồi yên ổn bất động. Với cái này nữa, cô muốn thử làm loại bánh mới để làm quà sinh nhật mang đến anh.

- Chị, em đến rồi..cho em mượn khu làm bánh chút nhé.

- Tự nhiên đi cô, còn hỏi với han. Vậy chiều ni trông cửa hàng mang đến chị nhé, để chị đi làm tóc chút.

- Vâng, chuẩn bị làm cô dâu mới có khác, chăm chỉ chỉnh trang nhan sắc quá...

- Ngốc, mình làm đẹp mang lại mình không phải chỉ vì chuẩn bị làm cô dâu đâu, mà mình lúc nào cũng phải đẹp. Để đàn ông biết rằng chính họ là người may mắn có được mình, chứ không phải vì họ mình mới làm đẹp. 

- Chị của em sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời...

- Khỏi nịnh bợ....chị đi chút đã nhé.....

- Vâng...

Uyên nhìn đồng hồ, giờ là nửa buổi trưa, cô kiếm tạm đồ ăn rồi đi về phía khu vực vực bếp để bắt tay làm bánh. Thi thoảng sẽ có người đến sở hữu hàng nên cô lại dừng tay, tư vấn mang đến khách loại bánh nào với nhau, kết quả tảo đi con quay lại đã là 2h30, vừa đúng lúc thời gian trận đấu bắt đầu. Uyên mở nhanh ti vi, trên màn hình là hình ảnh 2 đội đang hát quốc ca với nhau. Cô nhìn lại điện thoại nãy giờ bị vứt chỏng chơ, bên vào là tin nhắn cuối của anh trước lúc ra sân, vẫn là câu nói không được để mình bị thương, nếu không anh sẽ thủng lưới. Cô bật cười, tay ôm hũ bột đảo đi đảo lại mang lại thật quyện, mắt thì dính chặt vào màn hình. Hôm nay Hoàng Anh Gia Lai mặc đồ trắng truyền thống của họ, số 6 Lương Xuân Trường vẫn như cũ, đeo băng đội trưởng. 

Tiếng còi trọng tài cất lên, chính thức trận đấu bắt đầu. Đội trắng bảo vệ cầu môn phía bên tay phải màn hình, còn đội còn lại chính là club đối thủ hôm nay. Không khí trong Gia Lai có vẻ rất nóng, nhìn xem, mới chạy có 10p mà ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại như tắm rồi kìa, chưa kể ánh nắng xéo mặt...thực là rát lắm đây....

Uyên tảo vào vào bếp, cô không biết sao vào lòng lại nổi lên một trận bứt rứt khó tả, nóng ruột không chịu được. Rốt cuộc là vì sao chứ?

Bên ngoài sân, Trường vẫn đang miệt mài chạy theo quả bóng, tiếng reo hò của cổ động viên, tiếng bình luận của bình luận viên chưa bao giờ ngớt. Mỗi khi gọi đến tên anh, cô lại ngước lên nhìn một chút, nhưng tay vẫn không quên quấy hũ bột....

- Mở lò nướ.....

" Á".....

Uyên giật mình lúc tay cô chạm vào lò nướng. Không biết nãy cô đã mở từ lúc nào, lúc quay lại chạm khẽ thôi đã khiến tay phát bỏng, đỏ rực một mảng rồi.....Đau quá....Bên cạnh cô là hũ bột rơi vãi lung tung.....

- Em sao vậy Uyên? Thôi chết bỏng rồi....theo chị đi bệnh viện nào...

Chưa đầy 1p mà tay cô đã đỏ lựng cả lên, thực sự rất rát, rất đau khiến Uyên không còn nghĩ được gì nữa. Mồ hôi trên trán cô rịn ra, may sao có chị xoay lại, nếu không cô thực sự không biết phải xử lý như nào, cứ ngồi yên như vậy ôm tay???

- Đi nào, bỏ đấy đi lát về chị dọn. Tay em bỏng nặng quá....

Cô không biết nó nặng giỏi không như nào, chỉ biết thực sự rất đau.....

Còn trên màn hình.....số 6 Lương Xuân Trường vừa tranh chấp bóng với đội bạn, đã chạm phải chỗ chấn thương mấy ngày trước lúc luyện tập. Và giờ anh đang là cầu thủ bị đau trên sân.......