Câu chuyện hôn nhân buồn

tức thì cả khi bạn đang vào một quan hệ hay không, các bạn cũng đề xuất đọc câu chuyện này. Đây không hẳn câu chuyện về tín đồ thứ ba, nhưng mà là về tình nghĩa vợ chồng.


Tối hôm đó, tôi lại về đơn vị muộn như mỗi một khi và thấy vk tôi vẫn ngồi sinh sống bếp, ngóng để hâm nóng thức ăn cho tôi. Nhìn dáng vợ tất bật trong căn bếp nhỏ, tôi dường như không kìm được lòng bèn nắm lấy bàn tay cô ấy, tôi hít một hơi thật dài, rước hết dũng khí rồi nói với bà xã mình rằng tôi hy vọng ly hôn.

Bạn đang xem: Câu chuyện hôn nhân buồn

Vợ tôi vẫn điềm tĩnh ngồi xuống ghế, lấy cơm cho tôi. Ngay lúc tôi cảm xúc mình tất yêu giữ tĩnh mịch được nữa, vk tôi bất thần hỏi "Vì vì sao gì?" Nhưng đùng một phát tôi lại quan trọng mở miệng trả lời câu hỏi của cô ấy. Và thế là vợ tôi nổi cơn thịnh nộ. Cô ấy ném đũa và hét vào mặt tôi "Anh không xứng đáng là một người bầy ông!"

Đêm ấy, cả hai công ty chúng tôi không ai nói cùng với ai lời nào. Cô ấy vẫn ngủ ngon. Tuy vậy tôi biết cô ấy cực kỳ muốn tìm hiểu chuyện gì đã xẩy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Chỉ nên tôi quan yếu nói ra được cho cô ấy hiểu: trái tim tôi đang thuộc về Jane. Tôi không hề yêu thương vợ mình nữa. Tôi đã phản nghịch cô ấy!


*

Đã cho nước này, tôi suy nghĩ chỉ tất cả ly hôn mới giải quyết được vớ cả. Tôi chẳng cần gì hết, tôi sẽ còn lại cho vợ mình căn nhà, mẫu xe cùng 30% cổ phần của công ty tôi. Cô ấy toàn quyền đưa ra quyết định với chúng, muốn làm cái gi thì làm, tôi sẽ không còn mảy may đon đả nữa. Người thiếu phụ đã dành 10 năm cuộc sống mình cùng với tôi cuối cùng cũng biến đổi người không quen mà thôi.

Tôi cảm thấy tất cả lỗi vì đã làm tiêu tốn lãng phí tình yêu, thời gian và công sức của bà xã mình tuy thế tôi cũng yêu Jane sâu đậm. Chắc hẳn rằng quyết định ly hôn là quyết định chính xác của tôi.

Ngày hôm sau, tôi lại tiếp tục về công ty muộn. Bà xã tôi còn lại một tờ giấy nhắn trên bàn nhưng mà tôi không có gì hơi mức độ đâu mà vồ cập nữa. Một ngày với sản phẩm núi quá trình và Jane cũng đủ khiến cho tôi kiệt sức. Tôi đi ngủ ngay, chưa khi nào tôi ngủ sâu cho như vậy. Hợp lý do tôi biết mình sắp được trường đoản cú do?

Buổi sáng thức dậy, vợ tôi hỏi tôi không đọc tờ giấy cô ấy đặt trên bàn à. Rồi không đợi tôi trả lời, cô ấy sẽ nói luôn các đk ly hôn. Cô ấy chẳng đề nghị gì trường đoản cú tôi cả, chũm vào đó cô ấy yêu thương cầu công ty chúng tôi sẽ sinh hoạt với nhau – giống – như – một – gia – đình trong khoảng 1 tháng trước khi ly hôn. Vì sao cô ấy giới thiệu rất đơn giản: tới đây con trai công ty chúng tôi phải trải qua 1 kỳ thi, và vk tôi không muốn việc bố mẹ chia tay tác động tới tâm lý của con. Tôi đồng ý điều kiện này của cô ấy.


*

Tuy nhiên, cô ấy cũng nói rõ rộng về yêu mong của mình. Vk tôi muốn cửa hàng chúng tôi xưng hô như hồi new cưới, tôi đang bế cô ấy rời giường mỗi sáng. Tôi nghĩ vợ tôi đã phát điên rồi, nhưng dù sao nghĩ về những ngày tháng tươi vui trước mắt thuộc Jane, tôi cũng miễn cưỡng gật đầu những yêu ước này.

Tôi kể đến Jane về những đk của vợ tôi. Cô ấy cười phệ và nghĩ điều đó thật vô nghĩa. "Mặc xác cô ta bày ra gần như mưu mẹo gì, sau cùng anh vẫn ly hôn cô ta mà, đề nghị không?" Tôi không nói gì hết còn chỉ cười mang lại qua.

Xem thêm: Những Ngày Không Quên Tập 11, Những Ngày Không Quên: Tập 11

Vợ tôi và tôi vẫn không gần gũi nhau tính từ lúc đêm tôi tâm sự yêu ước ly hôn đó. Chính vì thế vào buổi sáng đầu tiên tôi bế cô ra khỏi giường, cả hai đều thấy hết sức gượng gạo. Con trai shop chúng tôi chạy theo phía sau, vừa vỗ tay vừa hạnh phúc nói: "Cha đang bế người mẹ kìa". Phần lớn câu chữ nghô nghê của con khiến tôi bao gồm chút nào đấy đau đớn. Từ giường trong phòng ngủ ra mang lại phòng khách, tôi vẫn bế bà xã mình đi được 10m. Cô ấy nhắm mắt với nhẹ nhàng nói: "Đừng nói cho nhỏ biết về chuyện ly hôn." Tôi thở dài, thấy như vỡ vạc một thứ gì đó không thể call tên. Công ty chúng tôi rời nhà đi làm. Cô ấy bắt xe bus còn tôi lái xe mang đến công ty.

Sang mang lại ngày trang bị hai, cả hai chúng tôi càng cảm thấy sợ hãi hơn. Cô ấy gục đầu bên trên vai tôi, tôi rất có thể ngửi thấy mùi hương dầu gội từ bỏ tóc cô ấy, mùi nước hoa từ phần cổ áo sơ mi. Tôi nhận ra tôi không chú ý ngắm vợ mình quá lâu rồi. Tôi bất chợt thấy cô ấy đã hết trẻ trung nữa. Tôi đếm được 5 nếp nhăn nghỉ ngơi khóe đôi mắt cô ấy, tóc trên đầu sẽ điểm tua bạc. Cuộc hôn nhân này đã mang đi của cô ấy ấy những quá. Vào một khoảnh khắc, tôi trường đoản cú hỏi bản thân đã làm cái gi với vợ mình thay này!

Vào ngày đồ vật tư, lúc tôi nâng cô ấy dậy, tôi thấy một cảm xúc lạ lạ dâng lên trong tim trí mình. Tín đồ đang ở trong tầm tay tôi đây chính là người đã cùng tôi trải qua 10 năm cuộc đời. Ngày vật dụng năm cùng thứ sáu, tôi nhận thấy những cảm xúc đó đang khủng dần lên. Tôi không nói cho Jane biết chuyện này. Giờ đồng hồ đây, bài toán bế vk tôi dậy vào hằng sáng trở nên dễ dàng hơn siêu nhiều. Phải chăng hằng ngày đều luyện tập khiến tôi khỏe khoắn hơn?


*

Có hầu như ngày vk tôi mặc váy đầm đi làm. Lúc cô ấy đứng trước gương, chuyển phiên bên đề nghị rồi xoay bên trái, cô ấy lại nói chiếc váy này đang rộng rộng 1 chút rồi. Tôi đơ mình chú ý lại, vk tôi đã bé đi tự lúc nào, hoá ra đó new là lý do khiến cho tôi thấy vấn đề bế vợ trở nên nhẹ nhàng hơn. Với vô tình, điều ấy làm tôi có một chút ít đau lòng… Tôi vươn tay ra, định đụng vào cô ấy, thì đúng vào lúc này, con trai tôi xuất hiện thêm và nói: "Cha, đến lúc bế mẹ ra ngoài rồi!"

Với nam nhi chúng tôi, vấn đề nhìn thấy cha mẹ bế nhau mỗi sáng đã trở thành một trong những phần thú vị trong cuộc sống của nó. Vk tôi vẫy con lại và ôm nó thiệt chặt. Tôi quay phương diện đi do sợ rằng mình đã đổi ý vào phút cuối. Núm rồi tôi nâng vợ tôi dậy, ôm cô ấy trong khoảng tay của mình, đi từ chống ngủ, qua phòng khách rồi ra mang đến mái hiên. Cánh tay cô ấy vòng qua cổ tôi thật dịu dàng và từ bỏ nhiên. Tôi ôm bà xã mình thiệt chặt, hệt như tôi làm nạm với cô trong thời gian ngày cưới của bọn chúng tôi.

Cân nặng của cô ấy ấy càng ngày càng giảm, điều ấy khiến tôi rất bi đát lòng. Vào ngày cuối cùng, khi bế cô ấy trong tay, tôi thấy mỗi bước đi của bản thân trở bắt buộc nặng nài hơn khi nào hết. Nhỏ trai công ty chúng tôi đã tới trường. Tuy nhiên rồi tôi cũng cần thả cô ấy xuống. Tôi tài xế như điên mang đến khu nhà ở cao cấp, vội vã lao thoát ra khỏi xe mà lại quên không đóng góp cửa, tôi sợ chỉ cần chậm 1 giây cũng khiến tôi thay đổi quyết định của mình. Khi Jane mở cửa, tôi nói với cô ấy: "Xin lỗi, Jane, tôi không thích ly hôn nữa."

Cô ấy nhìn chăm chắm vào tôi, đặt tay lên trái tôi cùng hỏi: "Anh bị nóng à?" Tôi gạt tay Jane ra. "Xin lỗi, Jane." Tôi nói: "Tôi sẽ không còn ly hôn."


*

Cuộc sống hôn nhân gia đình của tôi trở nên nhàm chán là vì vk tôi cùng tôi không dành riêng đủ thời hạn cho hầu hết việc bé dại nhặt vào cuộc sống, nhưng điều ấy không bao gồm nghĩa cửa hàng chúng tôi không còn yêu tín đồ kia. Giờ đồng hồ đây, tôi đã nhận được ra kể từ khi tôi bế cô ấy trong lòng, lao vào ngôi bên của shop chúng tôi trong ngày cưới, là tôi đang nguyện bế cô ấy trong cả đời.

Jane như bừng tỉnh, cô ấy tát tôi 1 loại rồi đóng sầm cửa ngõ lại và ban đầu khóc nức nở. Tôi chẳng còn nhiệt tình gì nữa. Tôi lại vội vã lái xe quay trở về. Tôi ké vào 1 tiệm hoa, mua bộ quà tặng kèm theo vợ tôi 1 bó hoa cô ấy ưng ý nhất. Nhân viên bán sản phẩm hỏi tôi hy vọng đề gì trên tấm thiệp. Tôi viết: "Hãy để anh được bế em rời khỏi giường từng sáng, kể từ đây cho khi cái chết chia giảm đôi ta."

Khi tôi về mang lại nhà với bó hoa trên tay, niềm vui trên môi, tôi chạy ào vào phòng ngủ cá nhân của hai bà xã chồng. Vk tôi ở trên mẫu giường thân thương đó, nhưng lại cô ấy đang chết! vk tôi đã đại chiến với tình trạng bệnh ung thư mỗi tháng trời, nhưng lại tôi lại quá mắc với Jane mà lại không để ý đến điều đó. Vk tôi biết mình đang sớm ra đi phải cô ấy gật đầu đồng ý lời ly hôn mà lại vẫn ý muốn trong mắt con trai, tôi là 1 trong người ck tuyệt vời với một người thân phụ có trách nhiệm.

Tôi đã không cứu vãn được cuộc hôn nhân gia đình này, theo một nghĩa khác. Đến dịp tôi nhận biết thì tất cả đã vượt muộn. Tôi ước giá như mình đủ lưu ý đến những điều nhỏ tuổi nhặt tốt nhất trong cuộc hôn nhân này. Tôi phân biệt vợ tôi đã quyết tử vì tôi và nam nhi nhiều như thế nào và tôi là một trong người chồng, người phụ vương tệ đến đâu. Giá chỉ như tôi đủ sắc sảo để chia sẻ những nhọc nhằn cùng với vợ, thân thương vợ nhiều hơn nữa để không nghĩ đến việc ngoại tình với biết đâu căn bệnh lý của cô ấy hoàn toàn có thể sẽ được chữa bệnh kịp thời. Nhưng toàn bộ đã thừa muộn...